Bộ đội ta đã giấu kín tuyến đường Trường Sơn như thế nào? |
- Bộ đội ta đã giấu kín tuyến đường Trường Sơn như thế nào?
- Chọn bạn mà chơi !
- Đâu là một chiếc smartphone “nhỏ” mà người dùng đang cần?
Bộ đội ta đã giấu kín tuyến đường Trường Sơn như thế nào? Posted: 23 Feb 2021 06:22 PM PST Bộ đội ta đã làm gì để dấu tuyến đường Trường Sơn suốt 10 năm mà địch không hề hay biết? Xin chào tất cả anh chị em cô gì chú bác đã quay trở lại Series lịch sử của Blog Chia sẻ kiến thức [dot] com. Ở bài viết trước thì ta đã thấy được tầm quan trọng của tuyến đường Trường Sơn huyền thoại rồi phải không ạ! Để bảo vệ được tuyến đường này, bảo vệ cho những đoàn xe vận chuyển đạn dược thì chúng ta đã phải hy sinh rất nhiều. Đại Tướng Võ Nguyên Giáp đã nói rằng:
Từ đó thì chúng ta có thể thấy được rằng tuyến đường Trường Sơn góp một phần rất quan trọng, nó ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả của cuộc chiến ở chiến trường Miền Nam, và ảnh hưởng trực tiếp đến vận mệnh của nước nhà. Và đương nhiên, Mỹ cũng biết điều đó, họ cũng đã tuyên đó sẽ xé toạc con đường này. Nhưng nói thì dễ, làm được thì mới khó. Cho dù Mỹ có cả một hệ thống công nghệ, những trang thiết bị điện tử hiện đại vô cùng nhưng cũng chẳng thể nắm rõ được đường Trường Sơn, huống hồ gì nói đến chuyện cắt đứt được tuyến đường này. Hơn 10 năm chiến tranh nhưng vũ khí, đạn dược vẫn ào ào chảy từ Bắc vào Nam – cũng đủ thấy được rằng sự thông minh, tài trí của bộ đội ta khi đã dấu được con đường máu này. Vậy một câu hỏi đặt ra là bộ đội ta đã làm như thế nào để dấu được con đường này? data-full-width-responsive="true" Vâng, với phương châm "Đi không dấu, nấu không khói, nói không tiếng" thì bộ đội Việt Nam đã tìm ra và thực hiện đủ mọi cách để có thể vận chuyển được đạn dược, lương thực một cách bí mật, dù cho Mỹ có công nghệ hiện đại như thế nào đi nữa. Những ngày đầu thực hiện phương châm đề ra là hết sức khó khăn và gian khổ. Lúc đó, bộ đội ta vừa phải vận chuyển vừa phải mở đường, nên đi bộ được xem như là phương án tối ưu nhất lúc bấy giờ. Phương án giấu đường khi đi bộ hành quân…. Vì là đi bộ hành quân nên việc đi không dấu là điều bắt buộc mà ai cũng phải thực hiện, vì nếu để lại dấu vết mà lính Mỹ phát hiện được, thì nó sẽ cho máy bay ném bom ngay, và thiệt hại sẽ hết sức nặng nề. Để thực hiện được điều đó, nhiều phương án đã được đề xuất thực hiện. Lúc đầu, mỗi người sẽ mang một tấm ván gỗ để dưới chân nhằm mục đích không để lại dấu vết. Có khi lại mang theo một bao ni lông và người cuối cùng có nhiệm vụ phải xóa dấu vết. Đặc biệt khó khăn hơn, những nơi có địa hình dễ bị phát hiện, khó xóa dấu vết như những con đường lầy lội, ẩm ướt thì bắt buộc cả đoàn phải đi theo dấu chân của người dẫn đầu, để nếu địch có biết thì nó cũng sẽ nghĩ là chỉ có một người đi qua đây mà thôi, không đáng quan ngại. Còn những lúc đi qua suối hoặc men theo đường rừng thì vai trò của người dẫn đường là hết sức quan trọng. Những người dẫn đầu của từng đoàn kết nối, dẫn đường cho nhau chỉ bằng kí hiệu mà chỉ những người đó mới có thể biết. Những kí hiệu đó tự nhiên đến mức chỉ cần nhìn vào các hòn đá xếp không bình thường hoặc là những cành cây thì họ sẽ biết đi về phía nào, và đi như thế nào. Phương án giấu đường khi đi xe hành quân…. Đó là cách dấu đường khi chúng ta đi bộ, nhưng sau khi con đường đã hoàn thành, chúng ta chuyển từ đi bộ sang đi xe nên các biện pháp cũ không còn được thực hiện nữa. Hơn nữa, việc chạy xe cũng gây ra tiếng ồn, và đặc biệt cũng không thể xóa được dấu vết. Đứng trước tình hình đó, giải pháp chia nhỏ đoạn đường đã được bộ đội ta thực hiện. Mỗi lái xe được cắt cử lái một cung đường nhất định, dài từ 30-40 km. Và để đảm bảo bí mật thì những đoàn xe sẽ di chuyển vào buổi tối. Những hôm có trăng sáng soi đường thì dễ đi hơn, còn những lúc không có trăng, lái xe bắt buộc phải đi bằng cảm giác của mình. Vì thế nên lái xe bắt buộc phải thuộc lòng những cung đường mà mình sẽ vận chuyển. Điều đó cũng làm cho chúng ta yên tâm hơn, vì nếu một lái xe có bị bắt thì họ cũng không thể biết cả cung đường nó như thế nào để mà khai cả. Nhưng cũng chẳng đáng quan ngại vì địch sẽ chẳng bao giờ bắt được lái xe của ta mà lấy lời khai đâu ٩(͡๏̮͡๏)۶ Đơn giản là vì mỗi lái xe, mỗi cung đường đều có một ám hiệu riêng mà chỉ những người trong tổ đội mới biết được. Cụ thể thì mỗi lái xe sẽ được phát cho một tấm khăn trắng và mỗi đêm hành quân sẽ được đeo ở một vị trí nhất định. Khi thì đeo ở tay trái, khi thì đeo ở tay phải, có khi lại quấn trên đầu. Tùy vào từng ngày, và những ám hiệu này được bảo vệ một cách bí mật tuyệt đối. Hơn nữa, cứ đi qua một chặng đường thì sẽ đổi vị trí đeo, và điều đó được quy định riêng, chỉ những người trong đoàn mới biết được. Nếu thấy bất kỳ trường hợp nào đeo sai khăn hoặc không đúng vị trí thì đều bị xử. Nếu ta không giết thì nó sẽ giết ta mà thôi. Không dừng lại ở đó, trong quá trình xây dựng, những cây cầu nào bắc cho xe đi qua đều được xây chìm dưới mặt nước, để khi địch trinh sát từ trên cao sẽ không thấy được cây cầu đi qua sông, vì mặt nước phản chiếu. Hơn nữa khi mở đường, bộ đội công binh cũng không quên đào các hố bom to bên đường để đánh lừa địch rằng đây là đoạn đường đã bị ném bom rồi nên nó sẽ không quay lại nữa. Và những ngõ ngách dù là nhỏ nhất thì cũng chỉ có các chỉ huy bên ta biết nên địch sẽ không bao giờ biết để mà đánh phá. Ngoài ra còn có ông Nguyễn Lương Cảnh cũng được biết vì ông chính là người đã vẽ ra tấm bản đồ Trường Sơn mà. Nhưng tất nhiên, điều này cũng được giữ bí mật đến tuyệt đối, đến cả người nhà cũng không biết ông vào quân ngũ để làm gì, huống chi là lính Mỹ. Nếu như tấm bản đồ mà rơi vào tay địch thì nó cũng chẳng thể nào đánh phá được, bởi vì độ sai lệch của bản đồ lên tới 10km. Mà chỉ có những chỉ huy của ta mới biết được các căn cứ đó lệch 10km về hướng nào mà thôi. Cứ như thế, đến khi cuộc chiến tranh kết thúc, con đường máu Trường Sơn vẫn không bị bại lộ. Để rồi khi đến lúc lâm thời, vị đại tướng 4 sao của Mỹ, ông Và phải thán phục trước Đại tướng Võ Nguyên Giáp khi ông là người hội tụ đủ 4 phẩm chất làm nên một nhà lãnh đạo quân sự vĩ đại:
Vâng, đó là cách mà bộ đội ta đã lừa quân địch và giấu kín tuyến đường Trường Sơn trong suốt 10 năm mà không hề bị phát hiện. Nếu thấy hay thì đừng quên chia sẻ lên các MXH nha các bạn. Và cũng đừng quên truy cập vào blogchiasekienthuc.com mỗi ngày để khám phá thêm nhiều thông tin thú vị khác nhé ! CTV: Đinh Tùng – Blogchiasekienthuc.com Note: Bài viết này hữu ích với bạn chứ? Đừng quên đánh giá bài viết, like và chia sẻ cho bạn bè và người thân của bạn nhé ! |
Posted: 23 Feb 2021 06:20 PM PST Chọn bạn mà chơi…
Theo mình thì, có ba yếu tố ảnh hưởng lớn nhất đến con người bạn, đó là: Những cuốn sách bạn đọc, cách mà bạn tư duy và những người bạn xem là bạn. Bạn bè sẽ ảnh hưởng tích cực và tiêu cực đến bạn, vì chúng ta là những cá thể sống theo cộng đồng. Chúng ta có nhu cầu được những người xung quanh chấp nhận, ta hành động và suy nghĩ tương tự như những thành viên khác. Brain Tracy đã nói rằng: "Hãy nói cho tôi biết năm người bạn thân nhất của bạn, tôi sẽ cho bạn biết, bạn là ai". Nếu xung quanh bạn là những người tiêu cực, họ luôn ủ rũ và than phiền, thì tất nhiên – bạn lạc quan thế nào được đúng không? Còn ngược lại, nếu bạn ở trong môi trường của những con người đầy nhiệt huyết, đầy năng lượng, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau cùng tiến bộ, cùng phát triển thì chúng ta sẽ giàu có và thịnh vượng. Vâng, đó chính là tinh thần Win-Win ! Đọc thêm: Vậy nên hãy phân bổ thời gian hợp lí cho từng nhóm bạn, hãy là một người đi tìm năng lượng tích cực và lan tỏa nó bạn nhé ! data-full-width-responsive="true" Vậy thì một câu hỏi đặt ra làm thế nào để kết bạn "sịn" đây? – Mình sẽ đưa ra 3 ý tưởng như thế này: #1. Lục lọi trí nhớ của mình, chính những người anh em họ hàng gần xa, là người đầu tiên mà bạn nên hâm nóng mối quan hệTôi và bạn đều có những người anh em họ hàng, ít hay nhiều họ cũng là những người giỏi giang và thành công hơn ta ở thời điểm hiện tại. Chẳng có lý do gì mà mình không học hỏi từ họ đúng không? Tôi đã từng ngại các bạn ạ! Đã từng ngại khi nói chuyện với những người anh giỏi hơn mình, tôi không đề nghị họ chỉ bảo và giúp đỡ, tôi cứ lẳng lặng hằng ngày và chẳng có sự thay đổi tích cực nào cả. Chỉ khi tôi thực sự nói ra, mình đang làm gì, mình đang gặp khó khăn như thế nào thì họ mới thấu hiểu và giúp đỡ bạn được. Bạn sẽ bất ngờ với sự nhiệt tình của họ đấy ! #2. Thay đổi môi trường giao tiếpCó một lần tôi ngây ngô hỏi một người anh mà tôi rất kính trọng rằng: "Làm thế nào để tìm ra môi trường nói chuyện với những người tích cực và tài giỏi?". Anh bảo tôi: "sao em không phải là người tạo ra môi trường đó". Tôi suy nghĩ về nó khá nhiều. Và đến thời điểm hiện tại, thì nó quả thực rất đúng. Nếu muốn có bạn "sịn" thì hãy đứng lên, xây dựng những mối quan hệ mới. Vậy họ thường tập trung ở đâu? Thông qua những câu lạc bộ, qua những buổi hội thảo, hay những khóa học rèn luyện phát triển bản thân… Hoặc là bạn cũng có thể là người tạo ra những cuộc gặp gỡ đó, nhưng bằng cách nào? Đơn giản thôi, một buổi tiệc nhỏ tại nhà, bạn mời những người bạn bè của bạn đến, và kèm theo một lời đề nghị họ: "hãy đưa một người bạn khác đến cùng". Bạn có thêm những người bạn mới, và những người bạn của bạn mời đến cũng vậy, họ sẽ vô cùng hào hứng. Đó là một ý tưởng hay mà tôi học được từ cuốn sách "Đừng bao giờ đi ăn một mình" – Keith Ferrazzi #3. Có bao giờ bạn tự hỏi? Làm thế nào để gặp gỡ được người mà bạn ngưỡng mộ chưa?Người đó có thể là một diễn giả, người đó có thể là một vị doanh nhân, hay là một chuyên gia nào đó. Sau khi nói chuyện với những người đi trước có nhiều trải nghiệm, tôi nhận ra họ sẽ luôn đi tìm cơ hội để gặp gỡ người mà họ mến mộ và khâm phục. Họ đã từng nhiều lần yêu cầu được làm tình nguyện viên hay là người trong ban tổ chức cho những sự kiện hay hội thảo mà những nhân vật họ quan tâm tham gia. Bạn chỉ cần tìm đến sự kiện đó, nhấc máy lên và gọi cho người trong ban tổ chức, thuyết phục họ với thái độ chân thành và với sự nhiệt tình, có thể họ sẽ đồng ý. Đó là cơ hội rất tốt để bạn có thể gặp được người bạn mến mộ. Và điều đặc biệt nằm ở đây, trong sự kiện đó còn có vô số những vị khách mời, những người có cùng tư tưởng với bạn. Đó là cơ hội để bạn làm quen và kết giao. Hãy tận dụng những khoảng thời gian giải lao để tiếp cận họ. Bạn sẽ bất ngờ với kết quả mà mình đã tạo ra. Để nâng cao trình độ, hãy chơi với những người cừ hơn – những người tốt hơn bạn. Và muốn là người chiến thắng, hãy sánh vai với những người chiến thắng. Giao du với người mà bạn muốn trở nên giống họ. Hẹn gặp lại các bạn trong các bài viết tiếp theo, thank you ! CTV: Nguyễn Thị Bích Ngọc – Blogchiasekienthuc.com Note: Bài viết này hữu ích với bạn chứ? Đừng quên đánh giá bài viết, like và chia sẻ cho bạn bè và người thân của bạn nhé ! |
Đâu là một chiếc smartphone “nhỏ” mà người dùng đang cần? Posted: 23 Feb 2021 06:19 PM PST data-full-width-responsive="true" Vâng, dưới thời Steve Job, ông luôn giữ quan niệm rằng người dùng sẽ chỉ cần sử dụng một chiếc smartphone nhỏ là đủ – theo đúng nghĩa đen luôn. Tuy nhiên, sau khi Tim Cook lên nắm quyền điều hành Apple thì ông đã thay đổi quan niệm đó, những chiếc iPhone ngày càng "to lớn" hơn. Vậy một câu hỏi đặt ra là nếu Apple vẫn trung thành với lối thiết kế smartphone nhỏ của Stave Job thì sẽ ra sao? Và người dùng đang cần chiếc máy "nhỏ" như thế nào? Đọc thêm: #1. Smartphone màn hình kích thước nhỏSau khi iPhone lần đầu ra mắt với màn hình cảm ứng điện dung, kích thước của nó đã trở thành tiêu chuẩn cho rất nhiều hãng khác làm theo. iPhone 3G, 3GS, 4, 4S, 5, 5S, 5C, SE – đó là những chiếc smartphone có kích thước nhỏ dưới thời Steve Job ! Ông nghĩ rằng người dùng sẽ không bao giờ dùng một chiếc điện thoại quá to và cồng kềnh, và những tác vụ giải trí ưu tiên màn hình lớn sẽ làm người dùng tìm tới những thiết bị tablet như là iPad của họ. Nhưng đến dòng iPhone 6 Serie, Apple đã làm ngược lại: iPhone đã đỡ nhỏ hơn, khi tăng từ kích thước 4 inch (tỷ lệ 16:9) trên dòng iPhone 5 Serie lên tận 4,7 inch và 5,5 inch, với tỷ lệ 16:9 data-full-width-responsive="true" Và từ màn hình nhỏ như Samsung Galaxy Y, những chiếc máy to lớn của Samsung bắt đầu xuất hiện như dòng Galaxy Tab hay dòng Galaxt Note. Vâng, vào lúc đó thì kích thước của chúng thật sự rất khác biệt ở cái thời mà màn hình của cả Galaxy S và iPhone 5 vẫn còn đang là 4 inch trở xuống. Tuy nhiên, thực tế chúng minh thì Samsung đã đúng, và đội quân Android Phone thì rất đông. Bên cạnh tablet thì các phablet lần được được ra đời. Và cuối cùng, khái niệm phablet gần như biến mất khỏi thị trường, để lại kích thước màn hình tăng dần của smartphone.
Màn hình thì luôn tỉ lệ thuận với kích thước máy. Đương nhiên rồi, có máy nào đường chéo 3 inch mà lại chứa được màn hình 6 inch không 😀 Không hề đúng không ạ ! Đó cũng là lý do mà kích thước chung của smartphone tăng dần, ở đây ý mình đang muốn nói tới là thể tích của một chiếc máy, chứ không chỉ là màn hình của nó. Tương quan so sánh như sau:
Một cách rõ ràng: iPhone 5 nhỏ nhất, sau đó là iPhone 12 Mini, và to nhất là iPhone 12 Pro Max. Vậy thì tại sao những chiếc máy như iPhone 5 lại tuyệt chủng, và iPhone 12 Mini lại được cho là nhỏ? #2. Một chiếc smartphone nhỏ mà người dùng cần?Sau một khoảng thời gian rất dài từ thời iPhone 3GS, thị trường smartphone đã có rất nhiều biến động. Vậy nên định nghĩa về cái nhỏ của người dùng bây giờ cũng đã khác đi rất nhiều rồi. Trở lại với 3 chiếc iPhone kể trên, chính vì iPhone 5 không đáp ứng được cái "nhỏ" của bây giờ, nên nó đã chết và không hãng nào hồi sinh. Nhỏ của bây giờ là iPhone 12 Mini hoặc tương tự vậy. Vậy tại sao người ta lại nói nó nhỏ, trong khi iPhone 12 Mini đã to hơn iPhone 5 rất nhiều? Cá nhân mình đã từng dùng 2 chiếc máy nhỏ là Galaxy Y và iPhone 4S, bên cạnh một số chiếc máy nhỏ mà không…. smart như Nokia C3-00 hay Nokia N8 hay LG KP500. Còn lại, mình dùng những chiếc máy mà mình cho là vừa như Xiaomi Mi 3, Mi 4, Sony Xperia Z, ZR, E4, Z3, Z5, XZ, XZ1, Google Pixel và iPhone 6S. Một phần do không có tiền ᵔᴥᵔ, và cũng một phần là do mình fan ruột của Sony, đồng thời mình lại có sở thích trải nghiệm nhiều máy khác nhau… Đặc điểm chung của hầu hết các máy trên là có kích thước màn hình dưới 5,5 inch, trong đó có tới chục máy có màn hình 5,2 inch, tỉ lệ 16:9, viền trên và dưới dày vô đối. Đối với cá nhân mình mà nói, cảm giác cầm nắm những chiếc máy như vậy là hoàn hảo, không quá to, cũng không quá nhỏ. Vừa đẹp luôn ! Tuy nhiên, khi trải nghiệm những chiếc máy như Redmi Note 7, Redmi Note 8, nó vẫn cho mình cảm giác cầm nắm rất tốt, dù cho màn hình của 2 chiếc máy trên có kích thước là 6,3 inch. Đó là vì màn hình của 2 chiếc máy ấy có tỉ lệ là 20:9, với viền không quá mỏng nhưng ít ra là không bị dày như máy mình dùng. Điều này làm cho kích thước của Redmi Note 8 khá là tương đương với Sony Xperia XZ1, với chiều rộng khoảng 74mm và độ dày 8mm. Mình phải lôi Sony vào một tý, fan ruột mà 🙂 Vậy nên, đối với mình những chiếc máy có kích thước dưới kích thước này sẽ được coi là nhỏ, như iPhone 6, 6S, 7, 8, iPhone SE 2020, Xperia XZ1 Compact, X Compact, Samsung Galaxy S5, S6, và nhiều máy khác nữa… Như vậy, định nghĩa "nhỏ" của mình là ở khả năng cầm nắm và thao tác. Còn câu hỏi tại sao người ta lại thích nhỏ kiểu iPhone 12 Mini, chứ không phải là kiểu iPhone 6? Các bạn có thể nhìn hình bên dưới đây: Vậy là iPhone 12 Mini to hơn iPhone 5 một chút và nhỏ hơn iPhone SE 2020 một chút, nhưng cái "nhỏ" người ta chọn là iPhone 12 Mini. Giả sử công nghệ của 3 chiếc máy ấy ngang nhau, hay giả sử Apple vẫn sản xuất song song 3 thiết kế này và ta có 3 chiếc máy ngang tầm nhau thì kết quả sẽ thế nào? Mình đoán là kết quả vẫn sẽ như vậy, người dùng vẫn chọn thiết kế của iPhone 12 Mini. Một phần vì 2 thiết kế kia đã hết thời, một phần là vì màn hình iPhone 12 Mini lớn hơn. Họ cần một chiếc máy nhỏ về kích thước để cầm nắm, cất giữ và thao tác, chứ họ không bao giờ cần một chiếc máy màn hình nhỏ. Vậy làm thế nào để giảm kích thước tổng thể của máy, trong khi người dùng vẫn có kích thước màn hình cũng như độ phân giải chấp nhận được? Tất nhiên rồi, ta cần tăng tỉ lệ màn hình so với mặt trước, tức làm mỏng viền, đồng thời phải có một tấm nền với chỉ số PPI cao. Điều này gần như chỉ làm được với màn hình OLED hay AMOLED mà thôi, và một chiếc smartphone nhỏ nhưng đầy đủ công nghệ cũng không hề dễ thiết kế và sản xuất. Nói chung, đây là công nghệ dành cho các máy flagship, như Xperia Compact hay iPhone Mini mà thôi. Vừa muốn nhỏ, vừa muốn không cắt giảm gì cả, xã hội này tiêu chuẩn kép quá mà. Đó là góc nhìn của mình, còn các bạn thì thế nào nhỉ? các bạn thích máy to hay máy nhỏ, hãy comment ý kiến cá nhân của bạn ở phía bên dưới bài viết này nhé ! Đọc thêm: CTV: Nam Hoàng – Blogchiasekienthuc.com Note: Bài viết này hữu ích với bạn chứ? Đừng quên đánh giá bài viết, like và chia sẻ cho bạn bè và người thân của bạn nhé ! |
You are subscribed to email updates from Blog chia sẻ kiến thức: Thủ thuật máy tính chuyên sâu - Công nghệ & Cuộc Sống. To stop receiving these emails, you may unsubscribe now. | Email delivery powered by Google |
Google, 1600 Amphitheatre Parkway, Mountain View, CA 94043, United States |
0 nhận xét:
Đăng nhận xét